Đất nước lửa đâu biết vui buồn


Đại Đức Xá Lợi Phất tự ví ngài như mặt đất. Vì lẽ cố nhiên, người ta đem các thứ nước hoa thơm rưới trên mặt đất hoặc các thứ xe đi trên mặt đất, hay chúng ta đại tiểu tiện trên mặt đất, thì mặt đất cũng không vì lẽ được người rưới nước hoa mà vui hay bị người ta đại tiểu tiện mà buồn.

Ngài ví mình như nước, vì lẽ cố nhiên người có đem nước đi uống, tắm, hoặc rửa đồ dơ, nước ấy cũng không vui mà cũng chẳng buồn.

Ngài ví mình như lửa, lẽ cố nhiên người ta đem lửa đi cúng thờ (tục lệ xứ Ấn Độ khi xưa thờ thần lửa) lửa cũng không vui, nếu đem đi đốt tử thi thì lửa ấy cũng không buồn và không bao giờ lửa chọn vật để cháy nghĩa là vật gì cũng có thể cháy được hết.”

Ngài ví Ngài như hạng Chiên Đà La vì hạng này là hạng bị chê là đê hèn nhất ở xứ Ấn Độ trong thời ấy, ai muốn đánh, chưởi mắng nhiếc, thậm chí đến giết chết cũng vô tội.

Ngài muốn nói rằng: ai làm gì Ngài, Ngài cũng cam chịu không buồn than gì cả. Trong khi Ngài ví Ngài như hạng người này, làm cho Thầy Tỳ Khưu phao vu cho Ngài lấy làm khổ tâm và rất cảm động.

Ngài ví mình như bò bị rụng sừng, vì loại bò bị rụng sừng nó rất sợ chạm phải vật cứng, nhất là sự gây chuyện với kẻ khác.

Ngài ví mình như con rắn mang cái xác nặng nề cực nhọc. Ý Ngài nói rằng: ngài mang lấy ngũ uẩn này rất nặng nề khổ sở Ngài không ham chuyện gây gổ kiện tụng nhau. Ngài chỉ mong sự giải thoát mà thôi, không vì cái thân đau khổ này mà đi tranh giành những gì với kẻ khác.

Ngài ví Ngài như chén mỡ đặc, ý Ngài muốn nói rằng: chén mỡ đặc không đụng vào đâu được. Trong chín điều này ý Ngài Xá Lợi Phất đều chỉ rằng: Ngài là người không thích sự tranh tụng gây gổ, ai muốn làm gì cũng được. Ngài không quyền cấm cản ai và cũng không chống lại với ai cả. Ngài chỉ biết sống từng ngày vì sự tu hành mà thôi. Nếu toàn thể chúng ta đều là người nghĩ như Ngài và nhìn lỗi mình mặc dù mình là người phải thì không bao giờ có sự gây gỗ, oán thù cột oan trái nhau.

Xem thêm:

Đất nước lửa đâu biết vui buồn

Đất nước lửa đâu biết vui buồn


Đại Đức Xá Lợi Phất tự ví ngài như mặt đất. Vì lẽ cố nhiên, người ta đem các thứ nước hoa thơm rưới trên mặt đất hoặc các thứ xe đi trên mặt đất, hay chúng ta đại tiểu tiện trên mặt đất, thì mặt đất cũng không vì lẽ được người rưới nước hoa mà vui hay bị người ta đại tiểu tiện mà buồn.

Ngài ví mình như nước, vì lẽ cố nhiên người có đem nước đi uống, tắm, hoặc rửa đồ dơ, nước ấy cũng không vui mà cũng chẳng buồn.

Ngài ví mình như lửa, lẽ cố nhiên người ta đem lửa đi cúng thờ (tục lệ xứ Ấn Độ khi xưa thờ thần lửa) lửa cũng không vui, nếu đem đi đốt tử thi thì lửa ấy cũng không buồn và không bao giờ lửa chọn vật để cháy nghĩa là vật gì cũng có thể cháy được hết.”

Ngài ví Ngài như hạng Chiên Đà La vì hạng này là hạng bị chê là đê hèn nhất ở xứ Ấn Độ trong thời ấy, ai muốn đánh, chưởi mắng nhiếc, thậm chí đến giết chết cũng vô tội.

Ngài muốn nói rằng: ai làm gì Ngài, Ngài cũng cam chịu không buồn than gì cả. Trong khi Ngài ví Ngài như hạng người này, làm cho Thầy Tỳ Khưu phao vu cho Ngài lấy làm khổ tâm và rất cảm động.

Ngài ví mình như bò bị rụng sừng, vì loại bò bị rụng sừng nó rất sợ chạm phải vật cứng, nhất là sự gây chuyện với kẻ khác.

Ngài ví mình như con rắn mang cái xác nặng nề cực nhọc. Ý Ngài nói rằng: ngài mang lấy ngũ uẩn này rất nặng nề khổ sở Ngài không ham chuyện gây gổ kiện tụng nhau. Ngài chỉ mong sự giải thoát mà thôi, không vì cái thân đau khổ này mà đi tranh giành những gì với kẻ khác.

Ngài ví Ngài như chén mỡ đặc, ý Ngài muốn nói rằng: chén mỡ đặc không đụng vào đâu được. Trong chín điều này ý Ngài Xá Lợi Phất đều chỉ rằng: Ngài là người không thích sự tranh tụng gây gổ, ai muốn làm gì cũng được. Ngài không quyền cấm cản ai và cũng không chống lại với ai cả. Ngài chỉ biết sống từng ngày vì sự tu hành mà thôi. Nếu toàn thể chúng ta đều là người nghĩ như Ngài và nhìn lỗi mình mặc dù mình là người phải thì không bao giờ có sự gây gỗ, oán thù cột oan trái nhau.

Xem thêm:

Đọc thêm..